Không lâu lắm.
Bên trên quảng trường.
Một danh sách được công bố, xếp hạng và điểm số của đệ tử tham gia khảo hạch.
Ba trăm đệ tử tham gia khảo hạch, thông qua hai trăm năm mươi người.
Diệp Vô Nhai đứng thứ nhất, max điểm.
Diệp Nho Phong đứng thứ hai, chín mươi tám điểm.
Diệp Khinh Chu đứng thứ ba, chín mươi lăm điểm.
Về phần Diệp Lăng Thiên...
"Các ngươi có ý gì? Bản thiếu sáu mươi điểm, sao lại xếp ta dưới cùng, có mấy tên cũng sáu mươi điểm, tại sao lại xếp hạng cao hơn ta?"
Diệp Lăng Thiên không vui nhìn chằm chằm bảng danh sách.
Những người khác nhìn Diệp Lăng Thiên, ánh mắt tràn đầy kỳ quái.
Trong bọn họ nếu điểm bằng nhau, thì xếp hạng đặt song song, nhưng Diệp Lăng Thiên bằng điểm người khác, lại bị xếp cuối cùng, chuyện này thật lạ.
"Bởi vì ngươi viết chữ quá xấu, trưởng lão chấm bài thi của ngươi, xém chút phát điên, biểu thị chưa bao giờ thấy chữ xấu như vậy."
Một vị trưởng lão đứng bên cạnh bản danh sách, thản nhiên nói.
"..."
Diệp Lăng Thiên nghe vậy, thần sắc xấu hổ, mụ nội nó, lời giải thích này rất hợp lý.
"Ha ha ha! Chết cười ta."
Những người khác nghe xong, lập tức ôm bụng cười to, bởi vì chữ viết quá xấu, cho nên xếp cuối cùng, lời giải thích này, thật rất kỳ hoa.
Diệp Nho Phong cười nhạt nói: "Tam đệ, ngươi nên luyện chữ lại cho tốt."
Diệp Khinh Chu châm chọc: "Trình độ của hắn chỉ tới đó, luyện nhiều thêm chưa chắt tốt."
"Khụ khụ!"
Vị trưởng lão kia ho nhẹ, sau đó nói: "Hiện tại các ngươi có nửa canh giờ để chuẩn bị, nửa canh giờ sau, tụ tập tại đây, ta sẽ dẫn các ngươi đi khảo hạch lần hai."
Đám người nhanh chóng rời đi.
Văn Hương tạ.
Nguyệt Phù Dao ôn nhu hỏi: "Công tử, kết quả thế nào?"
Diệp Lăng Thiên tự tin nói ra: "Bản công tử ra tay, khảo hạch nho nhỏ mà thôi, không phải dễ như trở bàn tay sao? Sáu mươi điểm, bản công tử thuận lợi phá quan."
Nguyệt Phù Dao bội phục nói: "Công tử lợi hại."
Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành thì không hiểu.
Tô Khuynh Thành hiếu kì hỏi: "Tam công tử, khảo hạch thứ nhất rất khó sao?"
Diệp Lăng Thiên nói: "Không khó! Một chút đề lý luận đơn giản, chỉ cần học qua, đều dễ dàng quá quan."
Nguyệt Phù Dao che miệng, cười khúc khích nói: "Một trăm điểm max, sáu mươi điểm đạt tiêu chuẩn, công tử khảo hạch mấy lần trước, đều thấp hơn sáu mươi điểm, ngẫu nhiên mới đậu một hai lần."
Diệp Lăng Thiên trừng mắt nhìn nàng: "Phù Dao, nhất định phải nói ra sao?"
Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành nói không nên lời, vừa rồi nhìn thấy Diệp Lăng Thiên vô cùng tự tin, còn tưởng rằng hắn có bản sự lớn, kết quả là thế này?
Tam thiếu gia không hổ danh phế vật, có lẽ với hắn mà nói, đủ điểm đạt tiêu chuẩn, xác thực nên kiêu ngạo!
"Hiện tại các ngươi chuẩn bị cho kỷ, theo ta tham gia khảo hạch thứ hai, nếu các ngươi giúp ta quá quan, bản công tử nhất định khen thưởng."
Diệp Lăng Thiên nhìn ba nữ.
Ba nữ nhẹ nhàng gật đầu, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Các nàng cũng muốn kiến thức bí địa của Thiên môn.
Bí địa của Thiên môn, các nàng từng nghe nói qua, hiện tại rất tò mò, nói không chừng sẽ có phát hiện trọng đại.
Nửa canh giờ sau.
Bên trên quảng trường.
Đám người nhanh chóng tề tụ.
"Các nàng cũng tham dự khảo hạch?"
Tô Khuynh Thành nhìn ba người Diệp Vô Nhai, trong ánh mắt hiện lên dị sắc, cảm thấy chuyện không đúng.
Các nàng vừa tới Thiên môn, bọn họ lại cho phép các nàng tham dự khảo hạch, tựa hồ có âm mưu.
Tần Kiêm Gia cũng nghĩ thế, nàng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an không hiểu.
Diệp Lăng Thiên nhìn ba nữ tử kia, nói "Các nàng không đơn giản, nữ tử đứng bên cạnh Diệp Vô Nhai, tên là Ngu Hồng Lăng, nàng là truyền nhân của Tàng Kiếm sơn trang, tu vi Tiên Thiên đỉnh phong."
"Nữ tử đứng bênh cạnh Diệp Nho Phong, tên là Cố Thanh Mộng, nàng tinh thông cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, là người của Tứ Cố thư viện, còn là đệ tử của một vị đại nho."
"Nữ tử đứng bên cạnh Diệp Khinh Chu đồng dạng không đơn giản, nàng là thiên kim của Đường Môn, tên là Đường Huyên Linh, am hiểu cơ quan ám khí."
Ba người Tần Kiêm Gia nghe xong, không biết đang suy nghĩ gì.
Đến cùng là bốn người Diệp Lăng Thiên muốn thông qua khảo hạch, mới dẫn các nàng theo, hay là bên trong có cất giấu mục đích khác, khiến cho người ta khó hiểu.
"Yên lặng!"
Trên quảng trường, một vị trưởng lão mở miệng.
Đám người yên tĩnh trong nháy mắt.
Vị trưởng lão kia trầm giọng nói: "Nội dung khảo hạch thứ hai, khi các ngươi tiến vào bí địa sẽ biết, trước khi bắt đầu khảo hạch, ta cần nói một ít chuyện."
"Chuyện thứ nhất, trong quá trình khảo hạch nhiều hung hiểm, không nên cưỡng cầu, không thì sẽ dễ dàng ném bỏ mạng nhỏ."
"Chuyện thứ hai, cửa ải cuối cùng, Thiên môn có ban thưởng cho các ngươi, nếu các ngươi có thể đi đến nơi đó, đồng thời thuận lợi lấy đồ vật đi, đó chính là cơ duyên của các ngươi."
Đám người nghe xong, hai mắt lập tức tỏa sáng.
"Nghe nói thần binh Thiên Vấn kiếm ở chỗ khảo hạch cuối cùng, đáng tiếc nhiều năm qua, không có ai rút nó ra được, nếu vận khí chúng ta tốt, rút kiếm này ra, chính là thiên đại cơ duyên."
"Thiên Vấn kiếm căn bản rút không ra, thay vì mơ tưởng hảo huyền, chúng ta nên tìm cách cướp thứ khác thì hơn, tỉ như Tiên Thiên đan!"
"Tiên Thiên đan? Có Tiên Thiên đan thật sao!"
"Không sai, chỗ khảo hạch cuối cùng, có một viên Tiên Thiên đan, công hiệu của đan này nghịch thiên, cực kì hiếm thấy, trong thiên hạ chỉ có Thiên môn mới luyện chế ra được, có thể giúp cho võ giả cửu phẩm, trực tiếp bước lên cảnh giới Tiên Thiên, mà cường giả Tiên Thiên ăn vào, cũng có thể tăng lên một tầng tu vi."
Đám người hưng phấn nói.
Bọn họ không dám nghĩ tới Thiên Vấn kiếm, nhưng Tiên Thiên đan thì khác, có thể tranh đoạt một phen.
Hơn nữa bên trong bí địa, không chỉ có hai thứ này, khẳng định còn có nhiều đồ tốt, phải xem bọn hắn lấy được không.
"Tiên Thiên đan!"
Trong mắt Diệp Vô Nhai lóe lên một đạo u quang.
Tu vi của gã kẹt tại Tiên Thiên đỉnh phong, một đoạn thời gian rồi, nếu đoạt được viên Tiên Thiên đan kia, dù cho không thể bước vào cảnh giới Tông sư, cũng có thể gia tăng xác suất phá cảnh.
Cho nên, viên Tiên Thiên đan kia, tình thế bắt buộc phải có!
Diệp Nho Phong và Diệp Khinh Chu cũng nghĩ như thế, lần này nhất định phải đoạt được Tiên Thiên đan.
"Mọi người theo ta tiến về mật đạo."
Sau khi trưởng lão nói xong, liền dẫn đám người rời đi.
Một lát sau.
Đám người được đưa tới bên dưới một tòa đại sơn, nơi đây tổng cộng có mười hai cánh cửa đá, trước mỗi cửa đá, đều có một thị vệ thực lực thâm bất khả trắc.
"Tiếp theo sẽ do thị vệ đưa các ngươi vào trong mật đạo."
Vị trưởng lão kia mở miệng nói.
'Ầm, ầm, ầm…'
Toàn bộ cửa đá mở ra.
Một vị thị vệ trung niên trầm giọng nói: "Tất cả đuổi theo chúng ta, mỗi mật đạo nhập hai mươi người."
Mười hai thị vệ, đi vào bên trong mật đạo, đám người nhanh chóng đuổi theo...